Nhẫn cưới là một trong những biểu tượng chính của quan hệ hôn nhân. Nhưng cô dâu và chú rể thường không nghĩ về nơi và khi truyền thống trao đổi nhẫn phát sinh. Trong khi đó, phong tục này có một lịch sử lâu dài và rất thú vị.
Nhẫn cưới thời cổ đại
Lần đầu tiên nghi thức hứa hôn nảy sinh ở La Mã cổ đại. Thật vậy, chú rể ở đó không tặng vàng, mà là một chiếc nhẫn kim loại đơn giản, và không phải cho chính cô dâu mà cho cả bố mẹ cô. Đồng thời, chiếc nhẫn được coi là biểu tượng của nghĩa vụ được thực hiện và khả năng hỗ trợ cô dâu. Đối với truyền thống đeo nhẫn vào ngón tay cô dâu trong lễ đính hôn, nó mang tính chất thương mại chứ không phải lãng mạn và gắn liền với phong tục mua cô dâu.
Người Do Thái ban đầu quyết định trao một đồng tiền cho cô dâu như một dấu hiệu cho thấy người chồng tương lai đang nhận hỗ trợ tài chính. Sau đó, thay vì một đồng xu, cô dâu bắt đầu được tặng một chiếc nhẫn.
Nhẫn cưới vàng xuất hiện đầu tiên giữa những người Ai Cập. Họ đặt chúng vào ngón đeo nhẫn của bàn tay trái, vì họ tin rằng "động mạch của tình yêu" truyền trực tiếp từ trái tim đến trái tim.
Người La Mã cổ đại đã trao nhẫn cho vợ tương lai của họ theo hình chiếc chìa khóa, trong một dấu hiệu cho thấy một người phụ nữ sẵn sàng chia sẻ mọi trách nhiệm với chồng và trở thành một đối tác bình đẳng trong việc quản lý ngôi nhà.